Chương 27

Mãi Mãi Là Bao Xa

9.682 chữ

14-12-2022

Lăng Lăng tưởng anh sẽ gấp gáp hỏi cô: Tại sao?

Dù gì quan hệ giữa họ cũng không phải bình thường.

Vậy mà anh chậm chạp hồi âm một câu: “May là anh đã bỏ thói quen uống trà!”

Cô cảm thấy hơi thất vọng, buồn bực cắn một miếng bánh gạo: “Anh không hỏi em nguyên nhân tại sao à?”

“Chắc chắn không phải vì em thích anh ta.”

Cô rất muốn nói: Em thích anh ta đó, em thầm mến anh ta đó. Để xem anh có phản ứng gì, nhưng ngẫm kỹ lại vẫn là nên quên đi! Nhỡ đâu anh tin thật thì làm sao bây giờ.

“Hôm nay em bôi bác hắn trước mặt các bạn học, bị hắn phát hiện, hắn ta trả thù em, không cho em tốt nghiệp, bắt em học lên tiến sĩ với hắn.”

“Cho nên em cũng trả thù anh ta? Thủ đoạn trả thù của em có vẻ còn cao tay hơn!”

“Không phải, hắn ta sợ nhất là có quan hệ mập mờ với sinh viên nữ, em chân thành tha thiết thổ lộ với hắn một phen, nhất định sẽ dọa hắn sợ chết ngất, đừng nói là học tiến sĩ, nếu may mắn ngày mai em còn có thể thoát khỏi nanh vuốt hắn ta! Thế nào? Chiêu này của em có chất không?”

“Em tin làm vậy sẽ thoát khỏi nanh vuốt của anh ta à?”

“Rất tin! Vô cùng tin! Tin tột bực luôn! Cảm ơn anh!”

“Không có gì!”

Trầm mặc một hồi, cô đang cầm bánh gạo cắn điên cuồng thì trên màn hình máy tính bỗng vọt ra một câu:

“Lỡ anh ta đồng ý thì sao?”

Một miếng bánh gạo mắc lại trong cổ họng, thiếu chút nữa làm cô nghẹn chết! Lăng Lăng vỗ vỗ ngực tìm nước khắp nơi. Cầm ly nước uống một ngụm lớn, cuối cùng cũng nuốt trôi cục bánh mắc nghẹn. Chật vật đấu tranh trở về từ lằn ranh sinh tử, lại thấy những lời này trên màn hình, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nếu anh ta đồng ý?

Cô với anh ta nói chuyện yêu đương?

Cô với anh ta nắm tay, hẹn hò, hôn môi…

Cô vẫn vô thức mà “nếu” không ngừng…

Nếu họ lên giường…

Lăng Lăng vội vàng vỗ vỗ hai má nóng ran, uống một hơi hết hơn nửa ly nước.

Đó không phải là sấm động, mà là – sét đánh giữa trời quang!

“Không thể! Tuyệt đối không thể!” Cô nói. “Chỉ với mười câu kinh điển của em, hắn sẽ sợ tới mức không dám gặp em!”

“Câu kinh điển nào?”

“Rất choáng nha! Anh nhất định không được uống nước!” Cô nhanh chóng copy nội dung trong file dán qua, còn cố ý phóng to chữ lên, bôi đỏ bắt mắt:

“Anh rất tài hoa, được quen biết anh thực sự là may mắn của đời em.

Em không quan tâm anh có tiền hay không, em tin anh nhất định sẽ có tương lai sáng lạn.

Mặc cho anh có nghèo, có già bao nhiêu, em vẫn mãi mãi yêu anh.

Em nguyện ý cùng anh sống trọn trời trọn kiếp.

Tay nghề nấu ăn cũng em cũng được lắm, lần sau có dịp em sẽ nấu cho anh ăn.

Từng phút từng giây em đều nhớ đến anh, mặc dù mỗi phút mỗi giây em đều có thể gặp mặt anh!

Em không cần danh phận, điều quan trọng là đôi ta vẫn yêu nhau.

Em nguyện ý sinh con cho anh, nguyện ý cùng anh nuôi nấng con đến khi khôn lớn, sau đó cùng anh già đi.

Tất cả những gì của em đều là của anh.

Anh nhất định phải dịu dàng một chút…”

Thấy bên kia hồi lâu không trả lời, Lăng Lăng đánh chữ hỏi: “Sao anh không nói tiếng nào, anh còn đó không?”

“Nhịp tim của anh hơi không ổn, để phòng bất trắc, anh muốn đến bệnh viện kiểm tra!”

“Hiệu quả mạnh vậy sao?”

“Nhân tiện hỏi em một câu: Em xác định thầy Dương của em có sức tự chủ trên cả người thường hả?! Nếu không chắc, ba câu cuối em nhất định không được nói, nếu không hậu quả khôn lường!”

“Anh yên tâm, căn cứ vào nhận thức chung của nữ sinh khoa em, hắn ta còn bình tâm hơn cả Liễu Hạ Huệ, ý chí còn sắt đá hơn cả Tôn Ngộ Không, muốn hắn đầu hàng ư, không có cửa đâu!”

“Anh vô cùng nghi ngờ!”

Lăng Lăng không chút do dự nói với anh: “Anh hoàn toàn không cần hoài nghi!”

******

Sáng sớm hôm sau, Lăng Lăng mặc quần áo do Kiều Kiều cùng bạn phòng bên vô tư tài trợ, vừa đứng trước gương vừa chảy mồ hôi ròng ròng.

Váy đỏ của bạn phòng bên không chỉ ngắn, lại còn bó sát, khi cô mặc vào phía sau váy ôm chặt lấy đùi, ngay cả đi đứng cũng khó khăn. Còn coóc-xê của Kiều Kiều thì khỏi phải nói, bó khỏi chê, quai đeo còn là dạng chuỗi hạt pha lê, hiệu quả rất chói mắt, từ xa năm trăm mét đã có thể thấy ánh sáng lấp lóa.

Lăng Lăng lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi bạn cùng phòng Tiểu Úc vừa mới tỉnh ngủ đã bị cô dọa đến trợn mắt há mồm: “Tớ mặc thế này đến văn phòng thầy giáo, có khi nào anh ta lấy tội danh “hủy hoại tinh thần văn minh kiến thiết trường học” mà đuổi học tớ không?”

“Sẽ không đâu!” Tiểu Úc dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, lại đánh giá cô một lượt: “Anh ta sẽ thông báo với cậu: Trường học nghiêm cấm cung cấp dịch vụ buôn hương bán phấn.”

Trên đầu cô rơi xuống toàn vạch đen!

Dù sao, cứ nghĩ đến cảnh Dương Lam Hàng thường ngày tao nhã thong dong, thành thục ổn trọng bị cô dọa tới ngây người, một niềm khoái cảm không thể lý giải bỗng lan tràn toàn thân, háo hức không nói nên lời! Thú vui tà ác của cô, lần đầu tiên được khai quật ra!

Tám giờ mười lăm phút sáng, cô đứng trước cửa phòng thí nghiệm nhìn quanh quất một chút, nhân lúc hành lang không có người, cởi áo khoác ngoài đặt trên chỗ ngồi, dùng tốc độ chạy trăm mét phóng tới trước văn phòng Dương Lam Hàng, gõ cửa.

“Mời vào!”

Vừa nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh ta từ bên trong truyền ra, cô bỗng hít thở không thông, tim đột nhiên đập loạn xạ, suýt chút nữa quay người chạy trốn. Nhưng nhớ lại quá trình thi thạc sĩ gian khổ, vì bằng tốt nghiệp của mình, cô liều mạng luôn!

Khi cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Dương Lam Hàng đang chấm bài thi.

Bình thường giáo viên chấm bài đều vùi đầu trong một núi bài thi, mặt mũi vô cùng khổ sở, nhưng anh ta thì không, lúc anh ta chấm bài, thoải mái tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, đem bài thi đặt trên đùi yên lặng xem, thời khắc đó, thế giới ồn ào náo động đều vì anh ta mà chừa lại một vùng tịnh độ0…

Xem xong một phần, anh ta tùy tay hạ bút, ghi điểm lên. Đó gọi là thong dong!

Các nữ sinh khác đều đánh giá: Người tao nhã chỗ nào cũng tao nhã.

Còn cô đánh giá: Kẻ biến thái chỗ nào cũng biến thái.

“Thầy Dương…” Lăng Lăng từng bước từng bước đi tới trước bàn Dương Lam Hàng, tim cô đập càng lúc càng nhanh, hồi hộp đến nỗi quên sạch phải nói gì…

Nghe thấy tiếng của cô, tầm mắt Dương Lam Hàng dời khỏi bài thi, chuyển qua người cô. Trong một thoáng ánh mắt anh ta chạm vào cô, vẻ mặt anh ta ngây ra vài giây, lập tức che miệng ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt hỏi: “Em có việc gì sao?”

Anh ta… quá bình tĩnh đi? Ăn diện khoa trương như vậy mà cũng không đổi lấy nổi một chút khiếp sợ của anh ta sao?

Cô kéo kéo váy, có chút khó thở. Xem ra vụ triển khai thực thi kế hoạch này khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng. Dù sao đi nữa, số nữ sinh đến tỏ tình với anh ta vẫn chưa tới ba chữ số, chỉ mới có hai chữ số, không lý nào người khác làm được mà cô lại không. Cô thu hết dũng khí, thốt ra lời thoại đã tập dượt mười mấy lần: “Thầy rất tài hoa, có thể quen biết thầy thực sự là may mắn của đời em.”

Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô đã bị sét đánh choáng váng đầu óc, người nọ nhẹ nhàng “Ừm!” một tiếng, cúi đầu xem bài thi, hoàn toàn không có phản ứng… Vẻ mặt bình thản, giọng điệu bình thản này, đến Phật tử nhìn anh ta còn phải xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu!

Cô kiên trì không sờn, tiếp tục cố gắng: “Em từng phút từng giây đều nhớ đến thầy, mặc dù từng giây từng phút em đều có thể nhìn thấy thầy!” Trời đất ơi! Mấy lời này ai nghĩ ra vậy, may là sáng nay cô chưa ăn gì, thật là buồn nôn quá sức!

Anh ta nhướng mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì xấu hổ của cô, đáy mắt lộ ra ý cười tinh quái.

“Ừ, sau đó thì sao?”

Sau đó? Không có sau đó nha! Xem ra chiêu úp mở không thành, mấy câu trên mạng căn bản không xài được. Cô chuyển sang chiêu tình cảm sâu đậm, cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau, chân thành biểu lộ thâm tình: “Thầy Dương, em thương thầm thầy đã lâu! Em biết rõ sẽ không có kết quả, biết rõ là không thể, nhưng em không thể kiềm chế yêu thương thầy!”

Cây bút trong tay anh ta rơi trên mặt đất… Tiếng kêu lanh lảnh khiến anh ta giật mình hoàn hồn, anh ta nhanh chóng cúi người nhặt bút lên, một tập bài thi trượt xuống từ trên đùi, tung tóe khắp mặt đất. Nhìn hành động thất thố của anh ta, cô nhất thời càng vững tin, quyết định mạnh tay hơn chút nữa về phía tình cảm bi thương.

Anh ta vừa mới đứng thẳng dậy, cô liền chạy tới ôm lấy eo anh ta, mặt dán trên ngực anh ta, nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập kịch liệt của anh ta, ngửi được hương hoa nhài nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh ta… Không biết vì sao, trong vòng ôm ấm áp của anh ta, cảm giác đặc biệt quen thuộc cùng thân thiết khiến cho cô không hề bối rối…

Một lời thổ lộ được thốt ra: “Em muốn ở bên thầy, cho dù thầy sẽ không chấp nhận em… Hãy để em ở cạnh thầy, cho dù phải im lặng đối mặt nhau, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thoáng qua thầy một cái… em đã mãn nguyện lắm rồi!” Cô rất có năng khiếu làm nhà văn, lời thoại sướt mướt đến thế mà cũng nghĩ ra được, chính mình nghe còn xiêu lòng, phỏng chừng người nào đó nhất định sẽ “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”.

“Thật không?” Tay anh ta chậm rãi đưa lên, một bàn tay đặt trên vai cô, bàn tay kia khẽ luồn vào mái tóc dài, lực anh ta dùng vừa đủ, thêm một chút sẽ thành sắc tình, bớt một chút lại không đủ nồng tình.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt một lần nữa lại bị đôi con ngươi đen thẫm như vực sâu hấp dẫn, trong sóng mắt sâu thẳm của anh, cô nhận ra so với khi mới gặp còn thâm sâu hơn, càng hiện rõ u buồn cùng sầu thương… Sau khi ánh mắt giao nhau phá kỷ lục hai mươi bảy giây, anh ta rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói vô cùng thâm tình: “Vậy, em cứ ở lại bên cạnh tôi, ngay cả post-doc cũng cùng nhau làm đi…”

———————

0 Ý nói vùng đất yên bình, thanh tịnh. Từ này xuất phát từ Đạo Phật.

0 Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết “Khổng Ất Kỷ”. Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai. Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!